Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011
Họa hổ, họa bì nan họa cốt. Tri nhân, tri diện bất tri tâm
Thứ Năm, 24 tháng 11, 2011
(“ Điều gì làm Ngài ngạc nhiên nhất về nhân loại? Con người - bởi vì họ hi sinh sức khỏe để kiếm tiền, rồi lại bỏ tiền ra để tìm lại sức khỏe. Họ quá sốt ruột với tương lai nên chẳng còn thời gian để tận hưởng hiện tại, kết quả là họ chẳng sống ở hiện tại hay ở tương lai. Họ sống như thể họ không bao giờ chết, rồi lại chết như chưa từng được sống”)
Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011
Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011
NHÂN QUẢ!
1. Thằng bé đã lớn, có thể tự ăn, nhưng ông vẫn thích lột từng con tôm cho nó, ông chăm như chăm một con chim quí vậy. Mà lạ, thằng bé chỉ thích mỗi món tôm thôi nên trong nhà lúc nào cũng trữ sẵn trong tủ lạnh, ông dặn bà đi chợ phải lựa những con tôm thật to và ngon để mua cho thằng cháu đích tôn yêu quí của ông. Với ông bây giờ, có lẽ nó là thứ tài sản quí giá nhất mà ông có được, bởi ông quá thừa mứa, quá đầy đủ những tài sản vật chất mà ông đã thu vén được sau bao nhiêu năm. Nhớ hồi đó, mặc dù biết tỏng chúng nó làm ăn gian dối, chỉ chuyên đi mua nguyên liệu chính hãng về rồi pha chế tùm lum bán ra thị trường, ông vẫn ký duyệt cho thành lập công ty để nhận những cái lót tay hậu hĩ! Hàng giả tràn lan, đủ mẫu mã chủng loại, bà con nông dân kiến thức vốn hạn hẹp, lại tin lời bọn tiếp thị, thế là sử dụng thuốc vô tội vạ, độc hại cho tôm lẫn cho người. Ông biết nhưng chép miệng, miễn sao tiền đầy túi là được. Nay, không thấy thằng bé được ba nó chở đến chơi như mọi lần, nóng ruột gọi điện thì mẹ nó bảo bị sốt, đang nằm viện. Ông tất tả đến thăm thằng cháu yêu quí. Ngồi thần người với kết luận của BS về bịnh thằng bé: Ngộ độc chất Cloram phênicol ( *) Lặng người ... ông bỗng buột miệng “đồ bất nhân!” Thằng bé đang nằm lim dim giật mình, ông ơi, ông mắng ai vậy ông?!......
2. Thôi ông ạ, mình có thiếu thốn thứ gì nữa đâu mà nhà thì chỉ mỗi mình nó, thôi kệ, sắm cho con chiếc xe để kịp chúng bạn, với lại đi xe máy bây giờ cũng dễ bị tai nạn lắm! Chưa kịp nghe ông có đồng ý hay không, bà đã alo cho bọn “lính” đi lựa ngay một con xe thật oách cho cậu quí tử. Bọn này mà, bà bảo đâu thì làm đó, đố dám cãi, mà bọn nó đưa đâu thì bà ký đó thôi, dại gì, mặc kệ. Không cần biết người này có đủ sức khỏe để lái xe không, chẳng quan tâm tên kia có hút chích ma túy không, chiếc xe đó có đảm bảo an toàn khi tham gia lưu thông hay không, hễ hồ sơ có kèm theo phong bì là bà … ký tất, rồi bọn chúng đi trên đường, có ra làm sao cũng mặc! Chỉ vài tuần nữa là bà tổ chức đám cưới cho thằng con trai yêu quí, chẳng mấy chốc sẽ có cháu ẵm bồng, nghĩ đến đó bà thấy cuộc đời sao sung sướng quá, bà đi một vòng quanh khu biệt thự tráng lệ để xem việc chuẩn bị đến đâu. Bỗng chuông điện thoại đổ dồn dập, bà vô nhấc máy, tiếng đầu dây bên kia “xin lỗi, đây có phải là nhà bà….?”. “ thưa ... một chiếc xe ben mất lái đã lao vào xe con bà, hiện cháu đang cấp cứu tại bệnh viện….” Bà bàng hoàng rồi ngã chúi vào tường bất tỉnh, nhưng cũng vừa kịp để thấy hai chữ nhân quả trên bức thư pháp treo trên vách rơi xuống trước mặt!
3. Đôi mắt thâm quần vì đã mấy đêm thiếu ngủ, chị thẩn thờ cầm giấy xét nghiệm trên tay ... ung thư ư, sao lại thế được chứ! Chị đã xin nghỉ dạy cả tuần nay để vô bệnh viện chăm sóc cho anh. Sáng nay có đoàn BS từ nước ngoài về để tham gia hội chẩn những ca ung thư hiếm, chị thắc thỏm xin gặp với niềm hy vọng mong manh. Cửa phòng xịch mở, vị BS trẻ bỗng nhìn sững rồi ôm chầm lấy chị, cô ... cô ... có phải là cô không, cô giáo KD của con đây mà! Chị định thần nhìn kĩ, kí ức bỗng hiện về trước mắt, thằng bé gầy gò thiếu ăn thiếu mặc ngày nào nay đã phương trưởng.... Ngày đó, thấy nó cứ thường xuyên nghỉ học mặc dù là một đứa học trò rất thông minh, chị đã tìm đến nhà, hiểu ra gia cảnh nghèo khó chị động viên rồi hết lòng cưu mang để nó có thể tiếp tục việc học. Bẵng đi một thời gian, chị cũng chẳng nghe tin tức gì, rồi nay ..... Cô ơi, ca bịnh của chú là một dạng ung thư rất hiếm, thật may là con vừa tham dự một cuộc hội thảo quốc tế chuyện về bịnh này, nhưng may nhất là xét nghiệm cho thấy trường hợp của chú có thể can thiệp bằng phãu thuật để loại bỏ hẳn những tế bào ung thư cô ạ. Bỗng có tiếng chim hót đâu đây, rồi gió cũng chợt mát, một cái gì đó dường như vừa thoát ra, nhẹ hẫng, chị khẽ mỉm cười, mặc cho những giọt nước mắt lăn dài ... Đứa bé rách rưới năm xưa bùi ngùi dúi vào tay chị chiếc khăn thơm thơm mùi nước hoa! |
Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011
Lỡ nhịp.
Thôi em về, chiều cũng dần buông
Nụ e ấp chưa một lần lên má
Và trên môi như đợi chờ ai đó
Cười lên em cho đôi má thêm hồng.
Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011
Chúng ta không thực sự thương yêu.
Krishnamurti, cùng suy nghĩ của tôi nhân đọc bài viết này.
Chúng ta không thực sự thương yêu.
Này bạn, thực ra thì chúng ta không yêu thương gì cả. Chấp nhận điều trên đây quả là khủng khiếp. Vậy mà, thực sự là thế; chúng ta có cảm-tính, giác-tính, dục-tính, chúng ta có một ký ức về một điều gì đó mà chúng ta đã ngộ nhận là tình yêu thương. Thực sự ra, độc ác thay, chúng ta chẳng phải yêu thương. Vì lẽ yêu thương có nghĩa là không bạo động, không sợ hãi, không bon chen, không tham vọng.
Nếu như bạn yêu thương, bạn sẽ không bao giờ mở miệng: "Đây là gia đình tôi". Bạn có thể có một mái ấm gia đình và bạn có thể làm tất cả những điều tốt đẹp nhất cho gia đình bạn, nhưng dứt khoát cái mái ấm đó sẽ không là gia đình "của bạn", có nghĩa là đối nghịch lại với thế giới còn lại. Nếu như bạn thương yêu, có tình yêu thương ắt phải có bình an. Nếu bạn yêu thương, bạn sẽ không có một quốc tịch nào cả, bạn sẽ dạy dỗ con bạn không trở thành một tên quốc gia cực đoan, không chỉ ôm lấy một công việc bổ béo rồi cứ loay hoay với những lo toan nhỏ nhen ti tiện của riêng nó. Nếu bạn thực sự yêu thương, sẽ không có sự phân hóa giữa các tôn giáo. Thế nhưng, độc ác thay, những chuyện như thế đang thực sự tồn tại ở thế gian xấu xa này, không phải chỉ về mặt lý thuyết suông. Điều đó minh chứng một điều là chúng ta chẳng có thương yêu.
Ngay cả đến tình thương của một người mẹ dành cho con của bà cũng không phải là yêu thương thực sự. Nếu một người mẹ thực sự yêu thương con bà, bạn có nghĩ rằng thế giới sẽ như thế này đấy ư? Bà sẽ thấy ra rằng con bà phải được nuôi dưỡng đứng đắn, phải được dạy dỗ đứng đắn và thấy được rằng nó mẫn cảm, biết tôn trọng cái đẹp, không tham lam, tham vọng hay ganh tỵ gì cả. Thế cho nên, dù bà mẹ đinh ninh rằng bà yêu thương con bà bao nhiêu chăng nữa, bà vẫn không thực sự yêu thương con.
Nên, tắt một câu, chúng ta không có tình thương thực sự.
Krishnamurti. ( Trích từ nguồn Kinfonet.org. ) THANH NGUYEN dịch.
Tình yêu chính là năng lượng tạo tác để duy trì sự sống ... Tình yêu cũng chính là Thượng Đế và Thượng Đế được xem như là đại diện cho tình yêu thương của muôn loài.
Suy cho cùng thì học thuyết hay tôn giáo nào cũng hướng con người đi đến chỗ yêu thương lẫn nhau, đó là cái đích tối hậu là nguyên lý bất di bất dịch cho sự cân bằng, mà sự cân bằng chính là nền tảng cho sự tồn tại của vạn vật - vô hình cũng như hữu hình.
Vì lẽ đó, không thể nói chúng ta - cả thế giới này đã tồn tại và duy trì sự sống cho đến ngày hôm nay mà không có tình thương yêu với nhau. Nếu thực sự là vậy thì đã đi đến chỗ tự huỷ diệt, đã chìm dưới địa ngục từ lâu rồi. Hơn nữa, nếu mỗi người chúng ta đều mang một tình yêu cao cả như Krishnamurti đã nói ở trên, nghĩa là không phân biệt tôn giáo, không cần quốc tịch và yêu thương mọi người như chính bản thân mình; không nỡ làm đau một sinh vật nào cho dù đó chỉ là cỏ cây hoa lá thì thế giới này chẳng đã hoá ra một thiên đường rồi ư! ... Và như thế thì có gì để nói ...?
Cội rễ của mọi chuyện là đi từ cái không hoàn hảo đến cái hoàn hảo. Trong quá trình hoàn thiện đó, con người đã tìm thấy hạnh phúc cũng như ý nghĩa của cuộc sống. SỰ SỐNG chính là như thế.
Chúng ta không thể chối bỏ cuộc sống này vì rằng nó xấu xa hay sao đó, mà phải khôn ngoan sống chung với nó và biết vượt lên trên nó. Cũng bởi những điều được cho là xấu đó nó là một thực tế, ta không thể phủ nhận hay chối bỏ, vì nếu không có sự tồn tại của nó thì sẽ không thể có động lực cho sự phát triển để đi đến kiện toàn một cái gì cả.
Tình thương yêu muôn loài và thương yêu bản thân luôn ngự trị trong thế giới này, có điều cái tình cảm ấy đã tồn tại ở những cung bậc khác nhau, mỗi người mỗi khác là tuỳ vào cái đẳng cấp bẩm sinh mà họ có. Đừng tưởng một kẻ xấu xa ích kỷ độc ác là không có tình thương yêu. Họ thương chính bản thân họ đấy và với họ thì cái gọi là tình, chỉ được thể hiện ở mức ấy, để có khi, trong một hoàn cảnh nào đó cũng có thể khiến họ phải chạnh lòng, cho dù bình sinh tâm hồn họ có chai sạn đến đâu. Còn cao hơn nữa, con người sẽ thể hiện cái tình của mình ở một kiểu khác, rất đa dạng lớn lao hơn, và chính nó đã duy trì sự sống cũng như hướng đến một tương lai sao cho ngày mỗi thêm hoàn thiện.
Tựu trung lại, con người đã tồn tại song song với cái tình cảm mà họ có, và cái tình cảm đó đã không thể là một tình thương yêu thực sự và đúng nghĩa như ông đã phân tích, nhưng nó hoàn toàn logic và phù hợp với qui luật của sự CÂN BẰNG.
Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011
Ngẫu hứng.
thấy thời gian trôi qua
nhanh thật nhanh
mới đó mà ...
mới đây thôi ...
Sao thế nhỉ?
có phải vì
đôi khi ta sống
mà không hoàn toàn ý thức được mình
ta là ai
ta đang làm gì
và sống ra sao
rất ít khi ta tự hỏi mình như thế
mà cứ sống và sống như một thói quen
Rồi bỗng một lúc
có vẻ như đã đầy
như đã chín
chợt nghĩ phải nên sống trong từng phút từng giây
trong từng hơi thở
trong mỗi bước chân đi
Thời gian sẽ như dài ra
cuộc sống cũng dài ra
mà cho dù có ngắn
cũng thấy đủ
Lấp lánh đâu đây
niềm tin yêu
chan hòa hạnh phúc
ngày về chiều.
Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011
CƯỠNG!
Hắn nằm im bên vệ đường vẻ ngái ngủ, thỉnh thoảng mới nghếch cái mõm dài sọc lên hít hít nhìn ngó dòng người qua lại, gầm gừ.
Bỗng từ xa, một chiếc ô-tô mui trần sang trọng vụt tới, hắn choàng dậy dáo dác thèm thuồng nhìn, rồi rũ mình chồm lên rượt theo vẻ háo hức.
Như có một ma lực thu hút, hắn cứ cắm đầu cắm cổ mải mê chạy mà cũng chẳng biết là chạy theo để làm gì và có kịp không, hụt hơi cố bám lấy mà khoảng cách cứ xa dần ... xa dần!
Rồi thì cuối cùng cũng bắt kịp, bắt kịp không phải vì hắn chạy nhanh mà vì chiếc xe bỗng ... dừng lại, chắc bị trục trặc sao đó...
Hắn hăm hở đi vòng quan sát, hít lấy hít để vẻ thăm dò rồi thì không cưỡng lại được sự ham hố, hắn tót lên xe, thích thú ngửi chỗ này hít chỗ kia cào chỗ nọ, một hồi thì thấy bực bội vì sao nó cứ nằm ì ra thế này; không hiểu cái giống này là giống gì mà sang trọng, thơm tho rồi lại chạy nhanh hơn mình đến thế.
Loay hoay một hồi mà chẳng làm gì được, cáu tiết hắn cào cấu, cắn xé làm rách toang cái nệm bằng da thú quí giá mà chủ nhân đã gìn giữ hàng bao đời!
Bất lực và mệt lữ, hắn kết thúc bằng cách ghếch chân xả một bãi khai ngấy!
Hả hê, hắn lững thững bước đi, cũng chẳng buồn ngoái lại.