..



..


Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Con rơi.

Truyện viết cách nay đã lâu, có dịp sẽ viết tiếp

Làm tiền!

"Đồ gái làm tiền!" ... Anh mắng tôi được như vậy sao? Thế thì anh ... anh làm gì, anh đã làm gì để có cái đống tài sản kếch sù này !? Ừ thì tôi đã từng là gái làm tiền, số phần nó buộc tôi phải thế, tôi đã không có sự chọn lựa, anh thừa biết, còn anh? ... Ai đã buộc, đã ép trong khi anh có nhiều sự lựa chọn để kiếm những đồng tiền trong sạch hơn tôi? Đâu có tự nhiên mà người ta đem tiền đến dâng nếu không phải vì những áp lực, những mưu chước của anh!

Anh và tôi thì cũng đều là một loại "làm tiền" như nhau thôi. Mà chuyện làm tiền của tôi thì ít nhất cũng là để mua vui cho người khác, tôi đâu có ép uổng ai. Còn anh, anh có biết là đã gây đau khổ cho bao nhiêu người không? ... Tôi đâu có quên những giọt nước mắt cố giấu, những cái mím môi chịu đựng và những bàn tay run run khi đặt vào tay anh những xấp tiền ...Vậy thì chuyện làm tiền nào là đáng phỉ nhổ hơn hả anh?

Người đời đã quen cho cái bọn bán thân như tôi là nhơ bẩn, vậy thì kẻ bán cả linh hồn như anh gọi là gì ... ? Đồng tiền tôi kiếm ra, đôi khi tôi còn thấy nhục và biết là nó có thể làm hại cho một người hay một gia đình, còn với anh, tất cả cũng chỉ là sự hả hê thỏa mãn trên số phận của những người khác mà thôi!

Em nói một thôi một hồi như vậy, mặt hắn tai tái thoáng cúi gằm rồi lạnh lùng ngẩng lên không nói lời nào, dường như cái cảm xúc của hắn đã chai lỳ rồi chị ạ. Đối với hắn, bây giờ có lẽ điều duy nhất là làm thế nào để thoát khỏi em một cách nhanh ... gọn!

Khi về sống chung, em đã xác định trước rồi chị, nên cái chuyện hắn chán chê muốn rẫy em ra, em không trách, mà em chỉ hận là người như hắn lại có thể mắng em là gái làm tiền!

- Ừ! Chị hiểu … thôi, em nằm nghỉ chút đi ... có đỡ mệt không? Nàng ân cần hỏi ... Cũng đỡ nhiều rồi chị!

Vẻ bức xúc, cô gái với tay lấy cốc nước hớp từng ngụm nhỏ, bàn tay run run vén mái tóc để lộ ra khuôn mặt đã từng một thời kiêu sa lẫy lừng.

Không hiểu sao lúc ấy em có thể nói được những lời như thế! Mà lạ, người như em lại đi giảng đạo đức cho một kẻ đã khiến biết bao người phải khúm núm quị lụy.

Có vẻ như cô còn muốn nói nữa nhưng nhìn vẻ mệt nhọc, chị đã kịp ngăn lại.

Thôi, chị về, chị sẽ còn quay lại thăm em nhiều, lần sau em có thể kể cho chị nghe về chuyện "không có sự lựa chọn" của mình, em nghỉ đi nhé!

Bước chân ra khỏi trung tâm, nàng hòa vào dòng người ngược xuôi dập dìu. Chuyện buồn của cô gái sao cứ vấn vương? Nàng thầm nghĩ đến những thân phận đời người với nhiều uẩn khúc, trong một thoáng, nàng nhớ về chuyện của mình.

Cuộc chia tay của nàng đâu có được bình thản lạnh lùng như cô gái kia, nó đã lấy của nàng bao nhiêu là nước mắt, bao nhiêu là niềm vui cùng những niềm tin của tuổi chập chững vào đời. Nàng đã chơi vơi, đã buồn khổ biết nhường nào! Nhưng rồi cuộc sống ... Chính tình yêu cuộc sống đã vực nàng dậy, đã dần xoa dịu những vết đau, đã thổi vào hồn nàng một luồng sinh khí mới và cho nàng thấy sự hữu hạn của đời người cũng như sự bao la vô tận của đất trời.

Lòng tin của nàng đã chừng mực hơn, tình yêu của nàng cũng trở nên đẹp và lớn hơn và cũng chính vì thế nàng đã chọn công việc này, một công việc mang lại niềm tin vui cho những mảnh đời bất hạnh ...

                                      Thân phận!

Nàng dậy sớm hơn thường ngày, đúng hơn là đã không ngủ được đêm qua. Nàng thường vậy, cứ mỗi khi những kỷ niệm ùa về thì lại trằn trọc thâu đêm. Nhớ đến cuộc hẹn với cô gái, nàng vội chuẩn bị một số đồ để mang theo. Dư âm của những hoài niệm vẫn không dứt, cộng với lời bài hát vang lên từ chiếc máy cát-sét vẫn thường mở như càng xoáy vào nỗi đau.

Người vừa tặng ta vết thương đau ngọt ngào ... chẳng nợ nần gì nhau ... hãy để tình ta bay cao ... Vừa vào cuộc vui ... đã chớm nghe lừa dối ... che dấu trên vành môi ... những lời yêu quá tả tơi! ...

Nàng đi ... lòng vương vấn ... miên man! Lời của bài hát nghe chừng như muốn đuổi theo từng bước chân!

Cuộc tình vừa xa ... xác thân đau rã rời ... nhưng một lần này thôi ... để rồi từ nay yên vui ... Cuộc đời buồn tênh ... ta lẻ loi tìm đến ... Xin cảm ơn tình nhân ... đã dìu ta xuống mộ phần!

Nàng thầm nhủ "Ừ chỉ một lần này thôi ... rồi từ nay đời sẽ yên vui!" 

Khác với mọi lần, nay cô gái đã có thể ra đón trước cổng. Cô dắt nàng đến ngồi trên chiếc ghế đá vắng người, vồn vã hỏi:

"Chị khỏe không ... em nhớ chị!"

"Ôi, em không lo cho em mà lo cho chị" Nàng trách yêu!

"Chị không khỏe sao vô thăm em được!'

"Sao em thấy chị có vẻ không vui ... rồi mắt lại thâm quầng ra đây nè!"

"Uh! Mà nè ... em nhớ là có hứa với chị gì không?" Nàng vội đánh lảng.

"Dạ nhớ chứ ... câu chuyện về không có sự lựa chọn của em phải không?" Nét mặt cô gái đang hớn hở chợt thoáng buồn ... Nàng ái ngại.

"Hay là thôi đi em ... nếu thấy không tiện thì thôi vậy!" Cô gái đã kịp trấn tỉnh.

"Không sao đâu chị ... em quen ... đã quen lắm rồi mà! ... Được dịp kể với chị cũng là để lòng em vơi bớt thôi. Chị biết không ... cái gì mà chôn chặt, cố nén trong lòng thì nó đau ... đau lắm!"

Ánh mắt xa xăm ... cô gái hồi tưởng để kể về câu chuyện buồn của đời mình.

"Mẹ để em lại cho ông bà Ngoại nuôi khi em mới 9 tháng tuổi, Mẹ cùng ông ra đi trên một chuyến tàu và biệt tích luôn từ đó cho đến nay.

Hồi đó nhà nghèo lắm chị … Nghèo đến nỗi phải chạy ăn từng bữa. Ông em có khi ăn củ thay cơm còn em thì chỉ được ăn sau khi ông đã no. Nhà có hai dì với ông bà Ngoại và Cậu. Không hiểu sao mọi người luôn đối với em bằng thái độ hằn học ghét bỏ. Em có lầm lỗi gì thì cứ lôi Ba Mẹ em ra mà mắng mỏ mà chì chiết không thôi. Những trận đòn làm em khiếp sợ, phải đứng yên chịu đựng, nhúc nhích là đánh lại từ đầu, cứ mãi ám ảnh em đến tận bây giờ.

Tuổi mới lớn mà biết gì, nhiều khi em lơ đễnh rửa chén mà quên cất cục xà phòng, để nước mưa trôi mất! Vài lần như thế, Dì bắt em đứng vòng tay bất động hàng mấy giờ liền, mặc cho cơn đói mặc cho muỗi cắn. Mà đã hết đâu, Bà còn bắt em phải ngậm cục xà phòng nữa! … Trời ơi … cái mùi xà phòng hồi đó em không bao giờ quên được, vậy mà em phải ngậm trong miệng, cố nuốt cho bằng được! Em đói … em đau … em xót … em cố kềm tiếng nấc nghẹn ngào vào lòng để không khóc. Nhưng khi chỉ còn lại một mình với hình phạt đã xong, em lén ra sau nhà để được khóc một mình cho thỏa mà không ai thấy, không ai hay. Em kêu trời kêu đất, em oán Cha … trách Mẹ sao không mang em theo, để lại em trên cõi đời này chi mà phải chịu đày đọa như thế này! … Mà chị ơi, khi ấy … em cũng chỉ biết oán than vậy thôi chứ không thể hình dung ra Cha Mẹ là như thế nào! … Những hạt mưa bắn tung tóe vào mình, em ướt đẫm, em co ro run rẩy với thân phận lạc loài … Mãi tới khi Cậu em đi lễ về mới dắt vào nhà.

Lạc loài ư? … Chắc chị ngạc nhiên … và em cũng vậy! Cho đến sau này, em mới hiểu về thân phận của mình. Em … không phải là con chính thức của Mẹ và người đàn ông đi cùng!"


6 nhận xét:

  1. Bắt ngậm cục xà phòng là hình thức tra tấn rồi! người dì quái gở thật !

    Trả lờiXóa
  2. tuổi thơ phải có quyền được hạnh phúc anh nhỉ ?

    Trả lờiXóa
  3. Rồi cuối cùng cũng kết thúc với hai chữ "thân phận".
    Bài viết hay. Hãy viết tiếp.

    Trả lờiXóa
  4. Viết truyện sao buồn thảm quá anh TD ơi!

    Trả lờiXóa