..



..


Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016

CẦN MỘT CÁI NHÌN CÔNG MINH.

Dư luận đang đồn đoán về một "cuộc chiến" giữa các phe phái, mà trong đó người ta đã phải sử dụng đến những chiêu bài hạ cấp nhất để tranh nhau.
Cuộc chiến này cũng có thể mang tính sống còn giữa một bên là bảo thủ trì trệ và một bên là đổi mới thật sự, trong đó, yếu tố thoát Trung được người dân quan tâm hàng đầu.
Rồi thì chưa biết lịch sử sẽ chọn ai hay vận hội của dân tộc đã tới chưa, nhưng với sự quan tâm này thì trong con mắt của người dân, dường như cũng đã có một sự chọn lựa khả dĩ nhất.
Người mà được dân chúng đặt niềm tin ấy, chưa hẳn đã là một bậc minh quân để có thể xoay chuyển tình thế trong một sớm một chiều, nhưng dầu sao thì ít nhất ông cũng có thể đóng trọn vai trò "bản lề" cho một cuộc chuyển đổi mang tính bước ngoặc.
Do vậy, cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi có một sự tập trung đánh phá ác liệt vào uy tín của ông như đã từng trong hơn 5 năm về trước. Cũng vào thời đó, một cây bút có sức công phá như tên lửa tomahak đã có bài viết nói về độc tài, nhằm ám chỉ sự tập trung quyền lực của ông là nguy cơ để biến từ một nền "độc tài tập thể sang độc tài cá nhân". Và một tràng AK không thương tiếc của một cô nàng diễn viên khi hùng hổ tuyên bố "tôi không muốn cái chữ kí của một người bán nước hại dân xuất hiện trong nhà mình" và từ chối nhận tấm bằng khen mang chữ kí của ông ... Cùng với biết bao những đàm tếu thâm độc khác nữa!
Họ đã đổ hết những khó khăn trì trệ trong xã hội hiện nay là do lỗi của ông mà cố tình hay không nhận ra tính qui luật nghiệt ngã cùng vai trò của một thể chế tam tứ quyền, nó chi phối như thế nào.
Trước đây, nói là đổi mới nhưng thực ra chỉ học lại và làm lại những cái cũ, những cái mà người ta đã đạp đổ, phá bỏ một cách ngu xuẩn. Điều này chẳng khác gì như một cái lò xo bị kềm hãm lâu ngày và nay, được "cởi trói" để bung ra. Thời của ông VVK là thời bắt đầu bung ra, đến thời ông PVK thì bung ra mạnh hơn nữa và đến thời ông NTD là lúc mà nó đã bung ra hết cỡ và dao động chậm dần. Cũng ngay vào thời điểm ấy, những "lực lượng" đã từng bung ra sẽ bắt đầu cọ xát, va chạm để phát sinh những mâu thuẩn về kinh tế, xã hội lẫn chính trị như ta đã thấy với những rối ren hiện nay; hoặc có thể sẽ bị chết đứ đừ như chuyện đóng băng bất động sản hay vấn đề nợ xấu chẳng hạn. Điều này có thể được xem như là một hệ lụy mang tính qui luật chứ không thể đổ lỗi cho một cá nhân nào.
Nhưng như thế vẫn chưa hết, vẫn chưa là đủ cho một kết luận, mà phải xét đến nhiều mặt khác nữa, tỉ như cái anh bạn vàng gì kia đã đóng một vai trò gì và nó đã tác động như thế nào với chúng ta trong suốt chiều dài lịch sử, nhất là với giai đoạn mà dường như đã có một sự "bừng tỉnh", từ người lãnh đạo cho đến anh dân thường!
Ai đã từng lên án ông TT NTD, đã từng đổ mọi tội lỗi cho ông thì hãy thử trả lời một câu hỏi đơn giản này xem: Người bạn ấy có muốn chúng ta lớn mạnh không, có để yên cho chúng ta làm những gì cần làm không, và khi đã không muốn thì họ phải làm gì? ... Họ đã làm gì mà ngay cả từ một người già cho đến trẻ con cũng ghét?
Rồi chuyện các phe phái nổi lên. Vì những lợi ích phe nhóm họ sẵn sàng hại nhau, phá nhau bằng mọi thủ đoạn, kềm hãm những nỗ lực của chính phủ trong công cuộc tái thiết đất nước. Đó là còn chưa tính đến chuyện hết sức tế nhị khi ông đơn độc múa gươm giữa một rừng sĩ phu Bắc hà!
Khi nhậm chức, trái với thông lệ các vị tiền nhiệm, quốc gia đầu tiên mà ông viếng thăm là Nhật bản rồi sau là Vatican, ở đó ông đã được chào đón nồng nhiệt. Cùng với 100 ngày sau trên cương vị TT chính phủ, ông nổi lên như một hiện tượng và đã tạo được niềm tin trong con mắt bạn bè thế giới cũng như trong mỗi người dân. Và đây ... cũng chính là lúc ông trở thành cái gai, thành "đối tượng" cho các thế lực xúm vào chống phá với những toan tính riêng tư hèn hạ ... Đơn giản chỉ là vậy!
Hiểu như thế để thấy ông đã phải đối mặt với những khó khăn thánh thức như thế nào, thế nhưng ... đâu phải chỉ có từng ấy. Hãy nhớ lại trước đây, ông PVK từng than "trên bảo mà dưới không chịu nghe" ... Điều gì đã khiến cho lãnh đạo của một chính phủ mà phải than như vậy, có phải là ông đã không có thực quyền? Rồi nguyên BT bộ TNMT Mai Ái Trực cũng than trước nghị trường Quốc hội "Trách nhiệm của bộ trưởng là vô hạn nhưng quyền lực thì hữu hạn" ... Ngay chính ông Nguyễn Bá Thanh cũng kêu trời "Mình chỉ mới có ý định thay nó mà nó đã vận động để thay mình rồi!" ... Tạm vài dẫn chứng để thấy, trong cái cơ chế tam tứ nguyên thủ thì quyền lực đã bị phân tán, chồng lấn như thế nào; ở đó không ai là có thực quyền trong lãnh vực trách nhiệm của mình mà sẽ bị chi phối lũng đoạn từ những quyền lực khác. Vậy thì người ta có thể điều hành một chính phủ với quyền rơm vạ đá ấy ra sao mà lại đổ hết trách nhiệm cho họ?
Có lẽ chính vì ông đã sớm ý thức được những mặt hạn chế này nên đã có ý muốn về một sự tập trung quyền lực để dễ bề điều hành, thì ngay lập tức người ta lại cho rằng ông có khuynh hướng độc tài và xem như đó là một nguy cơ cho đảng và chính phủ ... Đó có là một nguy cơ hay không thì hãy xem TQ họ đã tập trung được quyền lực ra sao và chính đó là một trong những yếu tố quan trọng bậc nhất để giúp họ vươn lên phát triển mạnh mẽ như ngày nay.
Và cuối cùng, hãy nghĩ xem, vào cái ngày quốc khánh của VNCH, có không ít người đã tưởng nhớ và thương tiếc cho cái chết của anh em ông NĐD, vậy thì có ai trong số này nghĩ về cái sự ngu ngốc của một số tướng lãnh, kể cả người dân đã dẫn đến cái chết của hai ông cũng như sự sụp đổ của nền đệ nhất CH không? ... Vì một lẽ gì đó mà họ chỉ biết đạp đổ, không tính đến chuyện rồi sau sẽ ra sao, hậu quả như thế nào ... Nhắc lại điều này để cùng cảnh giác về nguy cơ một sự lập lại của lịch sử, mà trong đó chúng ta đã bị dẫn dắt và xúi dục như những con cờ tội nghiệp!
Với hôm nay, nếu số phận của cả một dân tộc không phải là chuyện đã an bài như một định mệnh, thì chỉ mong ai hay phe nhóm nào cũng phải đặt quyền lợi của quốc gia, của dân tộc lên hàng đầu. Vì chỉ khi ấy, người ta mới có thể sẵn sàng nhường chỗ cho nhau, ủng hộ nhau mà gánh lấy cái trọng trách trước non sông, trước tổ quốc thay vì cứ mãi giành giật hơn thua, chỉ khi ấy người ta mới dám từ bỏ và sẽ mạnh dạn từ bỏ những gì đã kềm hãm cái đất nước này hàng bao nhiêu năm qua.
--> Read more..

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

Lưu lại vài bài thơ cũ


1.
Lúc này sao lười viết! Chỉ loanh quanh đọc bài ở blog khác. Nhớ lại bài thơ này ở blog của anh Lê tấn Phước. Một bài thơ thật hay của một thiếu phụ nhớ về người chồng quá cố của mình. 
Xin post lên để tỏ lòng ngưỡng mộ! 
Em Đã Trở Lại Paris 

Anh, em đã trở lại Paris 
Sau hai mươi sáu năm dài 
Cùng anh 
Vượt trùng dương tìm đất hứa 
Hai mươi sáu năm em già hơn trước 
Một mình, trống vắng 
Tóc hai màu khó che dấu nét phôi phai 

Em trở lại đây 
Không có đợi chờ 
Lòng buồn như bia mộ 
Nhớ bước chân anh trên từng viên gạch cổ 
In dấu mỗi lần qua 
Nhớ nụ cười anh ôm kín nỗi lo xa 
Những tháng ngày chúng mình lênh đênh nơi xứ lạ 

Anh, em đã trở lại Paris 
Đi giữa mưa gầy Tháng Bảy 
Kỷ niệm chập chùng trang ký ức 
Mắt cay cay cơn huyễn mộng trùng phùng 

Vẫn còn đấy 
Dòng sông Seine mấy mùa chung bóng 
Con phố xưa đứng ngóng với đợi chờ 

Vẫn còn đấy 
Khải Hoàn Môn hoàng hôn hay nắng rỡ 
Anh xa rồi một thuở trầm hương 
Em vết thương nương hơi thở theo cùng 
Tim lỗi nhịp, hồn bay tìm cánh gió 

Anh, em đã trở lại Paris 
Thiếu mất người tình si 
Anh bây giờ đâu đó 
Đầu ngõ hay chân mây 
Có nhìn em trần thế 
Trơ trẽn phấn môi hồng 
Có hay không trong em đêm nguyệt tận 
Và cô đơn 
Và lạnh lẽo 
Bởi đâu còn ấm áp một bàn tay ! 


Kim Thành 
July 2004 

Tình cảm mà người phụ nữ này dành cho người chồng của mình thật thắm thiết! ... 26 năm, một khoảng thời gian cũng khá dài cho những lãng quên, thế mà khi tìm về với những kỷ niệm xa xưa, chị vẫn đủ xúc cảm để thốt lên những câu thơ làm nao lòng người ... 

Em, vết thương nương hơi thở theo cùng 
Tim lỗi nhịp hồn bay tìm cánh gió ................thật tuyệt vời! 

Tôi có sở thích cứ hay ngâm nga những bài thơ tâm đắc! ... Và chiều nay cũng vậy ... rồi xúc cảm mà "nương theo" mấy vần! 



Lòng trống vắng phôi phai về phố cũ
Viên gạch nào in dấu bước chân qua 
Nụ cười nào ôm kín nỗi lo xa 
Em thảng thốt một mình nơi xứ lạ

Ừ! Thì em đã trở lại Pa-ri 
Mưa tháng bảy giờ đã không gầy nữa 
Những ký ức chập chùng con sóng vỗ 
Mộng trùng phùng xa lắm một bàn tay 

Giòng sông Seine còn chung bóng hao gầy 
Con phố cũ ngỡ ngàng bao mong đợi 
Khải hoàn môn thoáng hoang mờ u tối 
Anh ... anh đâu rồi một thuở của trầm hương 


Vết thương em tê buốt những dặm trường 
Nương theo gió vật vờ tim lỗi nhịp 
Hay chăng anh cõi lòng nay đã khép 
Phấn môi trơ đêm nguyệt tận ... vô cùng!
2.



Tìm thấy bài thơ mà mình đã có cảm hứng để "họa" lại hôm nào, nay post xem cho vui.
Chiều tắt vội tia nắng còn sót lại
lá vuột tay chới với rớt lìa cành
gió kiếm tìm ...
cơn gió nhỏ lanh quanh ...
Người khép cửa che cõi lòng
giá lạnh!...
đêm dài quá! Cơn mơ sao mau tạnh?
vầng trăng khuya đỏ mắt ngóng tình thơ
giọt sương run
hoan lạc!...Phút đợi chờ....
ban mai đến buông mình
tan vào đất.
con én lẻ liệng tìm bầy
cuống quýt
tiếng gọi xuân lay thức những nụ mầm
cội cành xưa
ngỡ khô lịm âm thầm
bỗng thai nghén
lũ chồi con căng mướt
đêm nối ngày cho dài thêm
vấn vít
mùa nối mùa - Trái đất vẫn tròn quay
người nối người - Nhân gian tồn tại
ta nối mình
Vĩnh cửu một tình yêu!
lethi
Chiều chưa tắt và nắng còn hờ hững
Lá buông lơi e ấp chẳng lìa cành
Gió mãi tìm.... làn gió nhỏ mong manh
 Sao khép cửa vội che lòng hiu quạnh!
Đêm sao dài, đời mơ trong hoang lạnh
 Bóng trăng đêm mòn mỏi một dáng thơ
Sương bơ phờ... hoang hoải với cơn mơ
 Ngày mai đến ru tình người vào mộng
Con én lẻ, chao nghiêng mình vọng động
Cất tiếng kêu tha thiết với nàng xuân
Bến bờ kia hiu hắt những bâng khuâng
 Bỗng ăm ắp từ đâu về tắm gội
Người nối người buông tay cùng sám hối
 Ta nối ta muôn thuở mảnh hình hài
Tình nối tình cho dẫu có phôi phai
 Cố nhân hỡi, có chi mà nuối tiếc!

3.

Dong ruổi đường xa cũng mệt rồi
bên hồ vui thú nhởn nhơ chơi
tay chống tay chèo nghêu ngao hát
sớm hôm bầu bạn gió mây trời
Hoa cỏ ven đường xinh tươi lắm
mộc mạc đơn sơ khoe sắc thắm
nao lòng khách lạ ghé về thăm
tình thân vừa đấy đã xa xăm!
Có lần ghé lại thăm không nhỉ
cùng ngắm hoàng hôn ngắm trăng lên
cùng ngắm chim trời bay về tổ
và nở trên môi một nụ cười


--> Read more..

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Có chi mà ầm ĩ!

Chuyện về một anh công an văng tục trong phiên tòa nhạy cảm vừa rồi kể cũng không đáng để một vài trang mạng nổi tiếng "bình loạn" như vừa qua.

Có thể do áp lực công việc và trong lúc thiếu kiềm chế, anh ta đã buộc miệng văng tục ... "tự do cái con c...!". Hành động của anh sai thì đã rõ (cũng là con người bình thường chứ đâu phải thánh thần mà không khỏi sai lầm này nọ). Nhưng vì câu mắng của anh mà cố ý đánh đồng tự do với con c ... thì thật không phải chút nào, lại còn múa may chữ nghĩa để thổi phồng nó lên nữa.
Qua câu chuyện cho thấy, một vài trang blog nổi tiếng, có thể tạo niềm tin và dẫn dắt được dư luận, thế nhưng cũng chủ quan, khá ác ý và thiếu trách nhiệm, đôi khi có tâm lí hả hê tự sướng với những cú đánh vỗ mặt bằng trò lèo lái ngôn ngữ.
Ừ thì nói vậy thôi, chứ biết đâu cũng vì bức xúc với phiên tòa kia mà người ta không thể làm gì được, để rồi xả giận qua chuyện lỡ miệng của anh công an nọ.
Với sự thể trên dưới, trong ngoài như thế này thì ... đường về hãy còn xa!
--> Read more..