1.
Lúc này sao lười viết! Chỉ loanh quanh đọc bài ở blog khác. Nhớ lại bài thơ này ở blog của anh Lê tấn Phước. Một bài thơ thật hay của một thiếu phụ nhớ về người chồng quá cố của mình.
Xin post lên để tỏ lòng ngưỡng mộ!
Em Đã Trở Lại Paris
Anh, em đã trở lại Paris
Sau hai mươi sáu năm dài
Cùng anh
Vượt trùng dương tìm đất hứa
Hai mươi sáu năm em già hơn trước
Một mình, trống vắng
Tóc hai màu khó che dấu nét phôi phai
Em trở lại đây
Không có đợi chờ
Lòng buồn như bia mộ
Nhớ bước chân anh trên từng viên gạch cổ
In dấu mỗi lần qua
Nhớ nụ cười anh ôm kín nỗi lo xa
Những tháng ngày chúng mình lênh đênh nơi xứ lạ
Anh, em đã trở lại Paris
Đi giữa mưa gầy Tháng Bảy
Kỷ niệm chập chùng trang ký ức
Mắt cay cay cơn huyễn mộng trùng phùng
Vẫn còn đấy
Dòng sông Seine mấy mùa chung bóng
Con phố xưa đứng ngóng với đợi chờ
Vẫn còn đấy
Khải Hoàn Môn hoàng hôn hay nắng rỡ
Anh xa rồi một thuở trầm hương
Em vết thương nương hơi thở theo cùng
Tim lỗi nhịp, hồn bay tìm cánh gió
Anh, em đã trở lại Paris
Thiếu mất người tình si
Anh bây giờ đâu đó
Đầu ngõ hay chân mây
Có nhìn em trần thế
Trơ trẽn phấn môi hồng
Có hay không trong em đêm nguyệt tận
Và cô đơn
Và lạnh lẽo
Bởi đâu còn ấm áp một bàn tay !
Anh, em đã trở lại Paris
Sau hai mươi sáu năm dài
Cùng anh
Vượt trùng dương tìm đất hứa
Hai mươi sáu năm em già hơn trước
Một mình, trống vắng
Tóc hai màu khó che dấu nét phôi phai
Em trở lại đây
Không có đợi chờ
Lòng buồn như bia mộ
Nhớ bước chân anh trên từng viên gạch cổ
In dấu mỗi lần qua
Nhớ nụ cười anh ôm kín nỗi lo xa
Những tháng ngày chúng mình lênh đênh nơi xứ lạ
Anh, em đã trở lại Paris
Đi giữa mưa gầy Tháng Bảy
Kỷ niệm chập chùng trang ký ức
Mắt cay cay cơn huyễn mộng trùng phùng
Vẫn còn đấy
Dòng sông Seine mấy mùa chung bóng
Con phố xưa đứng ngóng với đợi chờ
Vẫn còn đấy
Khải Hoàn Môn hoàng hôn hay nắng rỡ
Anh xa rồi một thuở trầm hương
Em vết thương nương hơi thở theo cùng
Tim lỗi nhịp, hồn bay tìm cánh gió
Anh, em đã trở lại Paris
Thiếu mất người tình si
Anh bây giờ đâu đó
Đầu ngõ hay chân mây
Có nhìn em trần thế
Trơ trẽn phấn môi hồng
Có hay không trong em đêm nguyệt tận
Và cô đơn
Và lạnh lẽo
Bởi đâu còn ấm áp một bàn tay !
Kim Thành
July 2004
July 2004
Tình cảm mà người phụ nữ này dành cho người chồng của mình thật thắm thiết! ... 26 năm, một khoảng thời gian cũng khá dài cho những lãng quên, thế mà khi tìm về với những kỷ niệm xa xưa, chị vẫn đủ xúc cảm để thốt lên những câu thơ làm nao lòng người ...
Em, vết thương nương hơi thở theo cùng
Tim lỗi nhịp hồn bay tìm cánh gió ................thật tuyệt vời!
Tôi có sở thích cứ hay ngâm nga những bài thơ tâm đắc! ... Và chiều nay cũng vậy ... rồi xúc cảm mà "nương theo" mấy vần!
Lòng trống vắng phôi phai về phố cũ
Viên gạch nào in dấu bước chân qua
Nụ cười nào ôm kín nỗi lo xa
Em thảng thốt một mình nơi xứ lạ
Ừ! Thì em đã trở lại Pa-ri
Mưa tháng bảy giờ đã không gầy nữa
Những ký ức chập chùng con sóng vỗ
Mộng trùng phùng xa lắm một bàn tay
Giòng sông Seine còn chung bóng hao gầy
Con phố cũ ngỡ ngàng bao mong đợi
Khải hoàn môn thoáng hoang mờ u tối
Anh ... anh đâu rồi một thuở của trầm hương
Vết thương em tê buốt những dặm trường
Nương theo gió vật vờ tim lỗi nhịp
Hay chăng anh cõi lòng nay đã khép
Phấn môi trơ đêm nguyệt tận ... vô cùng!
2.Nụ cười nào ôm kín nỗi lo xa
Em thảng thốt một mình nơi xứ lạ
Ừ! Thì em đã trở lại Pa-ri
Mưa tháng bảy giờ đã không gầy nữa
Những ký ức chập chùng con sóng vỗ
Mộng trùng phùng xa lắm một bàn tay
Giòng sông Seine còn chung bóng hao gầy
Con phố cũ ngỡ ngàng bao mong đợi
Khải hoàn môn thoáng hoang mờ u tối
Anh ... anh đâu rồi một thuở của trầm hương
Vết thương em tê buốt những dặm trường
Nương theo gió vật vờ tim lỗi nhịp
Hay chăng anh cõi lòng nay đã khép
Phấn môi trơ đêm nguyệt tận ... vô cùng!
Tìm thấy bài thơ mà mình đã có cảm hứng để "họa" lại hôm nào, nay post xem cho vui.
Chiều tắt vội tia nắng còn sót lại
lá vuột tay chới với rớt lìa cành
gió kiếm tìm ...
cơn gió nhỏ lanh quanh ...
Người khép cửa che cõi lòng
giá lạnh!...
đêm dài quá! Cơn mơ sao mau tạnh?
vầng trăng khuya đỏ mắt ngóng tình thơ
giọt sương run
hoan lạc!...Phút đợi chờ....
ban mai đến buông mình
tan vào đất.
con én lẻ liệng tìm bầy
cuống quýt
tiếng gọi xuân lay thức những nụ mầm
cội cành xưa
ngỡ khô lịm âm thầm
bỗng thai nghén
lũ chồi con căng mướt
đêm nối ngày cho dài thêm
vấn vít
mùa nối mùa - Trái đất vẫn tròn quay
người nối người - Nhân gian tồn tại
ta nối mình
Vĩnh cửu một tình yêu!
lethi
Chiều chưa tắt và nắng còn hờ hững
Lá buông lơi e ấp chẳng lìa cành
Gió mãi tìm.... làn gió nhỏ mong manh
Sao khép cửa vội che lòng hiu quạnh!
Đêm sao dài, đời mơ trong hoang lạnh
Bóng trăng đêm mòn mỏi một dáng thơ
Sương bơ phờ... hoang hoải với cơn mơ
Ngày mai đến ru tình người vào mộng
Con én lẻ, chao nghiêng mình vọng động
Cất tiếng kêu tha thiết với nàng xuân
Bến bờ kia hiu hắt những bâng khuâng
Bỗng ăm ắp từ đâu về tắm gội
Người nối người buông tay cùng sám hối
Ta nối ta muôn thuở mảnh hình hài
Tình nối tình cho dẫu có phôi phai
Cố nhân hỡi, có chi mà nuối tiếc!
3.
Dong ruổi đường xa cũng mệt rồi
bên hồ vui thú nhởn nhơ chơi
tay chống tay chèo nghêu ngao hát
sớm hôm bầu bạn gió mây trời
Hoa cỏ ven đường xinh tươi lắm
mộc mạc đơn sơ khoe sắc thắm
nao lòng khách lạ ghé về thăm
tình thân vừa đấy đã xa xăm!
cùng ngắm hoàng hôn ngắm trăng lên
cùng ngắm chim trời bay về tổ
và nở trên môi một nụ cười